Anh không buồn khi quay bước phải không?
Em đã gói niềm vui, chất đầy vali cho người mang sang xứ lạ
Em ở lại, gom yêu thương, khổ đau, ngang trái
Giữ cho riêng em…
Bên trời kia cũng có bình minh phải không?
Người ta có gọi đấy là hướng đông?
Anh có ngoảnh về nơi này, nơi em vẫn gọi là phương nam đầy nắng gió?
Anh yêu, nếu không gian chỉ là sợi chỉ nhỏ
Em gom hết, khâu chiếc áo cho người, che cái lạnh xứ người ta
Sáng nay, à không, phải gọi là đêm nay
Anh vẫn say giấc nồng đấy chứ
Trong giấc mơ Tây có cô gái nào giấu nỗi buồn sau nụ cười tinh quái
Để anh say nắng đôi lần
Rồi quên?
Anh yêu
Em không phải là người thợ xây
Nên không dựng thành lâu đài cát?
Em không biết thêu thùa
Sao dệt nỗi giấc mơ hoa?
Em về làm em thôi
Em giấu nỗi buồn đằng sau nụ cười tinh quái
Giấu niềm nhớ anh sau bước chân hoang dại
Và trái tim này, đố ai thấy được vết nát, tím đen
Anh yêu
Sài Gòn sáng nay thừa cả bình mình
Em thừa tình yêu nhưng thiếu lòng ích kỷ
Em lỡ ban phát cho người
Xin lỗi, nhưng tình này em không còn giữ cho riêng anh.
Sài Gòn 11/07/2014
Đinh Khánh Trinh