Em nốc cạn ly espresso và ngắm phố vào đêm
Em hớ hênh để ngón chân trần vít vào bắp chân người đạo mạo
Chắc sắp có sóng gió nổi lên Em nghĩ thế, không biết có đúng không!
Em bước vào phố, cởi phăng tấm áo choàng hững hờ che bầu ngực căng tức nhớ
Ha ha ha
Ánh trắng dâm đãng
Ánh đèn dâm đãng
Đôi mắt người dâm đãng
Chúng nhìn bầu ngực em
Em lả lướt vào cuộc tình điên
Ỡm ờ che bằng tấm khăn voan màu đỏ máu
Người ta nói em chẳng phải là con gái
À, chẳng còn là con gái
Em chẳng viết nỗi một bài thơ tình, ngày mình chia tay
Ai cũng có quyền nghĩ về ngày mai
Ai cũng muốn được mặc váy cưới trong ngập tràn hạnh phúc
Ai cũng muốn mỗi sớm được đánh thức bằng cái hôn ngọt ngào của người đàn ông mà mình chắt lòng ra yêu, đến day dứt
Em cũng như vậy thôi, vậy có gì sai?
Đinh Khánh Trinh