Tôi rời thành phố vào một ngày nhạt nắng, mây gạ gẫm làm tình với gió nhưng bất giác phát hiện ra mưa đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái hố sâu, hẳn như đấy là trò vui biến thái của gã mưa lạc loài.

Vài lần, tôi rao bán trái tim mình dưới mưa, gã mưa kì quặc lăn tăn đấu giá, cao ngất, ngút ngàn.

Trẻ con ở đây rất thích chụp ảnh

Tôi lắc đầu, rồi gã nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng thách thức, gã bảo gã đã tìm được được Lá Diêu Bông, tôi cười trừ, bước vội, xuyên qua những sợi mưa đang luống cuống níu tôi lại.

Những chuyến đi luôn trao tặng cho tôi nhiều xúc cảm, để rồi tôi biết mình may mắn dường nào.

Con đường sần sùi mang lớp bùn đen xì lấm láp, uể oải trở mình dưới vài hạt nắng bung xa. Trẻ con khoe nụ cười đục lỗ, non nớt, ngon ơ dưới ống kính. Ngôi nhà với vách lá dừa ám ảnh tuổi thơ, nuốt chửng tương lai con trẻ, khâu kín lỗ thông hơi của con nít, bịt chặt hơi thở yếu ớt của chút không khí còn sót lại nơi khóe giường.

nhung-chuyen-di-ivivi.vnNgười đàn ông đi về hướng ngôi mộ

AD

Ngoài kia, cánh đồng lúa xanh lét, chết choáng, đàn cò trắng lượn lờ hướng về phía ngôi mộ hoang, hoàng hôn không mang màu đỏ.

Những ngôi nhà không có nóc cứ lập lờ ẩn hiện trong làn khói nhan, hương quế thoang thoảng đủ làm cho bóng ma vất vưởng đạt khoái cảm tột đỉnh.

Những đứa trẻ đang chơi đùa trên chiếc xuồng cũ

Tiếng khúc khích xen lẫn âm thanh rú hờn cao độ, hòa thành bản giao hưởng gọi hồn dành riêng cho những kẻ hỷ, nộ, ái, ố.

Bất mãn thay cho cái gọi là “Giàu kết xù và nghèo mạt rệp”.

Cuộc đời vốn là những yêu thương, đồng cảm, sẻ chia.

Chợt nhớ lại câu thơ của Tố Hữu:

Nếu là con chim, chiếc lá, 

Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh. 

Lẽ nào vay mà không có trả 

Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình?

Tốc ký trong chuyến đi từ thiện ở Tiền Giang.

ad

Đi bao giờ cũng làm mình cảm thấy khoan khoải

Vĩ Như