Sa Pa thật thích, thích nhất là không có khói bụi, không ồn ào và kẹt xe, thích chút se lạnh của tiết trời, sự hối hả nhường lại cho vẻ từ tốn mời mua hàng của các em nhỏ. Mà cũng lạ thật. Trẻ con vùng này không thấy đến trường, mà thường theo chân mẹ, cầm một mớ thứ quà linh tinh để mời chào khách du lịch. Tiếng Kinh bậm bẹ, chữ được chữ mất khiến ai cũng cũng phải cố gắng dừng lại để lắng nghe. Trên mảnh đất này, người ta nói tiếng Anh rành hơn tiếng Việt, cười nhiều hơn là nhăn nhó.

Tuổi thơ của các em nhỏ được lưu lại trong mảnh ký ức chập chờn về những con chữ, hình ảnh theo chân một du khách để nài nỉ họ mua một món hàng có lẽ sẽ khắc sâu hơn vào trong tiềm thức.

Những đứa trẻ vùng cao thật đẹp, thật thương, phận đời nhỏ bé ấy rồi sẽ đi về đâu khi ngày qua tháng nọ theo chân mẹ trên khắp các nẻo đường của bản bán đồ lưu niệm. Những đồ chừng vài chục ngàn mà nhiều người còn đắn đo, ngả giá. Tiếng vạc kêu ngoài xa, trên những cách đồng bậc thang lởm chởm rạ, trâu biếng lười nằm phơi mình dưới những hạt nắng cuối của ngày thu.