Ngồi đó ngắm những tàn phai rơi rụng dần mà lòng chùng chình, ngắt nghẻo như kẻ say rượu vừa mới choàng tỉnh trong sáng nay. Mơ hồ. Lạc lõng.

Thương ánh mặt trời đơn chiếc, thương vầng non lẻ loi côi cút, thương dòng sông mải miết trôi. Thương thì thương thế thôi, chứ biết sao cho đặng khi mà đến những điều vĩnh hằng như vậy cũng chỉ có mình ơn huống gì là ta.

Vui – buồn lẩn quẩn cũng đi qua hết một kiếp người, đủ phước phần thì kiếp sau mình hẹn làm tri âm, tri kỷ. Còn không, mình làm chủ tớ với nhau cũng có sao, miễn là mình được ở cạnh, đếm những rơi rụng của thời gian.

Mình cùng ngắm ráng chiều bên một con sông của Quảng Ngãi nhé. Lòng người chắc sẽ nhẹ tênh.

Ảnh: Phạm Hoàng Tiến