Có những điều không hiểu tại sao nhưng lại có tại sao! Cuộc đời không thiếu những câu hỏi tại sao nhưng lại vắng đi câu trả lời đích đáng nhất.

1. Đôi khi đối diện với những bàn phím, tôi không tài nào gõ nỗi những dòng cảm xúc vốn đã được lập trình sẵn trong đầu, có lẽ đó cũng là nhược điểm của tôi. Những ý tưởng hay các sáng tạo lập tức bị tắc ngặn khi tôi đưa bàn tay nhịp dần theo các phím, và tôi không hiểu tại sao như thế. Cũng giống như cuộc đời, đôi lúc khó hiểu đến bất ngờ, để rồi một ngày nào đó ngớ người ra cho chính cái gọi là cuộc đời đó.

2. Tôi lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, trên mảnh đất khô cằn miền Quảng, da rám nắng, tay chai cứng theo từng mảng săn săn lại vàng úa, vị mặn của muối biển lan tỏa luôn cả trên gương mặt khắc khổ của người dân, từng tấm lưng cong cong theo những bao lúa nặng nề. Nhưng tôi không hiểu tại sao họ vẫn có thể nuôi dưỡng được những người con có trái tim khỏe mạnh, có tấm lòng vị tha cao cả, một tinh thần học tập cao độ và kỉ luật cao _ những đứa con biết sống.

3. Cũng có lúc tôi rơi nước mắt khi cảm thấy trái tim con người teo dần theo sự phát triển của xã hội, phải chăng đó là sự chạy theo thời đại theo nguyên lý nghịch với tạo hóa. Sự vô cảm lại len cả vào các ngóc ngách, còn tai hại hơn cả căn bệnh sida. Con người càng cố gắng đi tìm vật chất thì càng thiếu thốn tình cảm, là một loài động vật cao cấp nhưng nếu cứ đánh rơi dần những giá trị tinh thần cao cả thì có lẽ động vật lại là động vật thôi. Tại sao cho một kiếp người!

4. Sài Gòn những chiều mưa to, ở đâu đó lại còn vất vưởng những mảnh đời côi cút, đâu ai thấu hiểu dùm một lần cho sự bất hạnh đó. Sài Gòn_ mảnh đất của những khát vọng, những tòa nhà chọc trời, những đại gia … nhưng chiếc kính lúp đã vạch trần nó bằng ngọn lửa hy vọng nhen nhút cháy, bằng khu nhà trọ ẩm thấp, bằng cụ già không có chốn chung thân … Ai có thể trả lời cho tôi tại sao chút đồng cảm cũng không có ở bầu không khí Sài Thành này. Cần lắm một lòng nhân từ, bàn tay nhân ái, một nghĩa cử nhân đạo. Cần lắm! Cần lắm!

AD

5. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng: “Tiền là ông chủ ác độc và là một đầy tớ tử tế”, đồng tiền có lắm sức mạnh có thể đưa người ta lên chín tầng mây nhưng nó cũng chẳng ngại ngùng vứt người ta xuống mười tám tầng địa ngục. Tại sao có thể vì một chữ “tiền” mà con người vội quay lưng lại với nhau, có thể quẳng đi cả những tình cảm thiêng liêng nhất. Thế đó, muốn nghiêng vai nghe lại cuộc đời thì hãi hùng hoàng hôn đã tắt, chỉ còn bóng tối, với những toan tính, nhỏ nhen, ích kỉ, không có lấy một hạt mần nào có thể sinh sôi nảy nở trong đó cả! Trái Đất vẫn quay!