Bức thư được viết bằng tay vào khoảng giữa tháng 3, màu mực nhòe trên trang giấy kẻ ô thời học trò, làm em vỡ òa trong cái nắng nhạt nhòa thuở ban xưa.

Giờ còn mấy ai viết thư tay! Có lẽ em đang trò chuyện với chính mình và với chính bức thư em vừa viết xong, vẫn nét chữ đó và câu chuyện hằng ngày em trải qua, những khúc xạ trong suy nghĩ cũng như điều em học được của người đời. Phong thư im lìm với con tem hình tháp Eiffel hùng vĩ được thu nhỏ trong hình chữ nhật đứng, FROM: …em …, TO: …em…; im lặng lại ngự trị.

Có lẽ trong cuộc sống chụp giật này, ước ao trái khoáy nhất là nhận được một phong thư ở nơi xa lắc nào đó.

Sài Gòn cuối tháng 3–nhịp thời gian cứ chảy– con người cứ mãi vô tư đi hỏi Chúa, liệu Chúa có thể làm gì cho mùa Xuân khi đã bị đóng đinh trên thập giá?

Còn với em ư! Có lẽ em phải đi hỏi bản thân, em không biết làm gì với tình yêu của mình! Thật đó.

Lá thư vẫn im lìm nằm đó, bất động từ khoảng thời này đến khoảng thời gian khác. Mặc dù vô vàn thứ đang tranh đua nhau ngoài kia, những con chữ, màu mực vẫn vẹn nguyên không cựa quậy, từ tốn thở những hơi thở dài miên man đợi ai đấy đến đem mình về miền đất mộng mơ kia.

AD

Lâu lắm rồi em mới viết thư tay, nét chữ nguệch ngoạc, xuyên vẹo như có ai đó hối thúc. Thư em viết cho mình, không phải cho ai cả, em muốn gửi đi, cũng thật khó.

Vĩ Như